Gia đình chú Sáu và nhóm của mình (thằng mặt áo xanh bên phải ý! ^^)
Cuộc đời là những chuyến đi. Càng đi xa, chúng ta càng thấy mình nhỏ bé.
Cứ mỗi chuyến đi xa, mình lại càng thấm câu nói này. Mình vẫn nhớ mãi chuyến đi tình nguyện Mùa hè xanh năm 2007 ở Tây Ninh, đó là chuyến đi tình nguyện đầu tiên, chuyến đi xa đầu tiên và cũng là chuyến đi với những bài học... đầu tiên. Mình đã trưởng thành hơn rất nhiều sau chuyến đi này. Những chuyện buồn như hạt bụi bay vào mắt, cay rát rồi cũng hết, còn những điều tốt đẹp thì chẳng bao giờ kể hết và nó đọng mãi trong trái tim mình (mặc dù khoa học đã chứng minh, tim không lưu giữ ký ức ^^). Là thằng con trai, mình chưa bao giờ xúc động rơi nước mắt trước đám đông, thế mà 1 tháng cùng sống với cô chú và các em nhỏ nơi đây, ngày chia tay đã làm mình rơi nước mắt. Những giọt nước mắt chia tay đầu tiên.
Mình nhớ mãi lời của Bác Hai: "chiều mày qua nhà tao ăn cơm nhe, hôm nay tao nấu canh chua lá giang, ngon lắm!" Thầy giáo Kim thì gặp mình nói nhỏ: "tối nay xuống nhà chú ngủ, chú cháu mình làm vài xị tâm sự, nhớ rủ thêm thằng Trung nữa nhe, lén lén đi, coi chừng con Thư và con Dung nó biết mà ko cho đi!" Còn cô Sáu dặn: "tụi bây về Sài Gòn, học hành, đi làm, đứa nào lấy chồng lấy vợ nhớ điện thoại cho tao với chú Sáu mày hay mà mừng với!"
Ngày đầu tiên đội mình về địa bàn, bác Bí thư "Đan Mạch" (biệt danh này do mình đặt) của ấp phán câu xanh rờn (lúc đó bác xỉn rùi): " Đụ má... tụi bây về đây công tác, đã làm việc cho xã hội, có khó khăn gì... 'ĐM'... cứ nói với tao, tao lo cho tụi bây hết, 'ĐM'... tao ăn gì tụi bây ăn đó, chuyện ăn uống khỏi sợ đi!". Nói xong bác thẩy cái giỏ có 4 búp măng non vừa mới chặt xuống cái phạch: "chia mỗi nhà một búp, chiều nấu canh ăn, đặc sản nhà tao đó!". Hú vía! Lúc đó cả đám đứng tim hết trơn, cứ tưởng... làm bọn mình sợ hết cả hồn! Tuy lời lẽ thô tục, nhưng vẫn tràn đầy tình cảm chân thành, chất phác của bác.
Rồi ngày chia tay, mấy đứa nhỏ cứ vây kín, níu kéo tụi mình: "anh chị ở lại vài bữa nữa hả về,...tối nay dạy thêm buổi nữa đi chị, em muốn học thêm vài bài hát nữa...". Nước mắt, nụ cười... tất cả hoà quyện trong yêu thương! Những lời nói ấy đọng mãi trong tâm trí những chiến sĩ tình nguyện. Đó là những bài học vô giá, nó làm cho tuổi trẻ bọn mình biết yêu quê hương hơn, hiểu thế nào là giá trị của cuộc sống!
Cảm ơn mọi người, cảm ơn những ngày tình nguyện đã cho chúng tôi sống những ngày tháng biết yêu thương!
Chân thành gửi tặng bài viết này đến tất cả chiến sĩ MHX, cô chú và các em nhỏ Tây Ninh thân mến!